Thanh Sơn

/

Chương 3

Chương 3

Thanh Sơn

11.198 chữ

15-12-2022

Hồi còn là tân binh, ai cũng tán dóc “Quê mình ở đâu”, “Nhà mình có mấy người”, “Quê mình có đặc sản gì”, cuối cùng thì không thể tránh khỏi việc đào sâu hơn, bất kể có yêu thích quá khứ hay không, tất cả đều nói thẳng thắn nói hết một phen.

Nếu có bạn gái thì ôm chặt lấy ảnh chụp rồi cười hắc hắc không ngừng, còn nếu chưa có bạn gái thì ở đằng kia, mặc sức tưởng tượng sau này sẽ kết hôn với Lâm Chí Linh hoặc Song Hye Kyo.

Chỉ có Lục Thanh Nhai là không nói lời nào.

Có người la ó: “Lão Lục, chẳng lẽ cậu trước giờ chưa từng quen con gái hả?”

Tân binh quản nghiêm, không cho hút thuốc, Lục Thanh Nhai ngậm cây cỏ trong miệng: “Các cậu biết cái rắm, mối tình đầu của tôi ngực tấn công mông phòng thủ, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, rất là to nha.”

Sau này Lục Thanh Nhai trở thành trung đội trưởng, huấn luyện 1 đám lính mới, truyền thuyết về mối tình đầu của Lục đội trưởng luôn được lưu truyền trong đội rằng: “Ngực tấn công, mông phòng thủ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt to tròn”, nhưng chưa có người nào thấy qua ảnh chụp, thậm chí tên cũng không nghe nói.

Lâu ngày, tất cả mọi người đều cho rằng Lục đội trưởng chỉ thuần túy là nói nhảm mà thôi.

Nhưng mà vào lúc này…

Vị Lâm tiểu thư trước mặt này, không phải là ngực tấn công mông phòng thủ, có khuôn mặt xinh đẹp và 1 đôi mắt đặc biệt to tròn hay sao?

Quan Dật Dương đẩy Ngu Xuyên, nói khẽ: “Xuyên nhi, đúng không?”

Ngu Xuyên mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

Lâm Mị không biết nguyên do, chỉ cảm thấy sau những lời này, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn cô đều thay đổi.

Vẫn là do Th4m duệ đứng ra dàn xếp: “Cô Lâm đừng để ý, Ngu Xuyên của đội chúng tôi hay thích xem tướng cho người ta.”

Ngu Xuyên: “…”

Lâm Mị không nghi ngờ gì, cười hỏi: “Mắt to có vấn đề gì không?”

Ngu Xuyên bị đưa vào thế kẹt, gãi đầu. Quan Dật Dương nói thay: “Đôi mắt thật tuyệt! Đôi mắt to cho thấy cô Lâm có tấm lòng sáng và tâm hồn rộng mở…”

Chu Diễm Diễm nghi hoặc, “Trong quân đội cũng tin chuyện mê tín tướng số này sao?”

Quan Dật Dương: “Đây không phải là mê tín, đây là có số liệu rõ ràng…”

Từ lúc người ta vào cửa, đội trưởng Lục không nói lời nào cuối cùng cũng đã lên tiếng, cắt ngang lời Quan Dật Dương đang chuẩn bị bắt đầu không đứng đắn nói: “Ngồi xuống để người ta dọn đồ ăn lên kìa, các cậu không đói hả?”

Đồng loạt: “Không đói!”

Lục Thanh Nhai: “…”

Mọi người nhiều chuyện như vậy, làm gì còn cảm thấy đói bụng hay không.

Quan Dật Dương quả không phụ sự kỳ vọng của mọi người, phát huy khả năng nói chuyện phiếm của mình, tự nhiên như một người đại diện, ném ra tất cả những câu hỏi mà mọi người muốn hỏi: “Cô Lâm trước đây cùng với Lục đội của chúng tôi là…”

“Đồng hương.” Lâm Mị cười quyến rũ, đến mức nhìn không ra cảm xúc.

“Cô Lâm làm nghề gì vậy? Tôi nghe Thẩm chỉ huy nói, trước khi quả bom phát nổ, cô cũng không sợ hãi, đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

“Tôi là phiên dịch viên.”

Quan Dật Dương nói: “Ồ, vậy là cô thường xuyên phải ra nước ngoài đúng không?” Anh ta cùng Ngu Xuyên liếc mắt nhìn nhau, ý tứ này là gì, có nhìn ra được gì không?

Bên này, đầu óc Ngu Xuyên xoay chuyển cực nhanh.

Hai người bọn họ, bên trái Lục Thanh Nhai thì cúi đầu hút thuốc, bên phải Lâm Mị thì góp vui lấy lệ, tuy hai người ngồi cạnh nhau nhưng tình thế thực sự không khác Thái Bình Dương là mấy.

Đồng hương bình thường tuyệt đối không thể như vậy, hai người này nếu không có vấn đề, Ngu Xuyên anh tự nguyện gánh trọng (*) chạy 20 km.

(*) trong quân đội chính là bài luyện tập: vác ba lô/vật dụng chiến đấu nặng để chạy rèn luyện thể lực.

Ngu Xuyên chắc chắn với nhận định của mình, hắng giọng: “Cô Lâm trước kia là giáo viên của Lục đội đúng không?”

Động tác bưng ly trà của Lâm Mị hơi dừng lại một chút: “Ừm…có dạy qua 2 tháng, là tiếng Anh.”

Tiếng “Ah” của mọi người kéo dài, sau đó nháy mắt với nhau — trong đội của bọn họ tiếng Anh của Lục Thanh Nhai là giỏi nhất, bình thường giờ nghỉ xem phim Mỹ hoặc phim Anh, gặp bộ nào không có phụ đề, anh ấy có thể làm phiên dịch tại chỗ cho mọi người.

Hồi mới nhập ngũ, hễ rảnh rỗi là anh lại chép một cuốn sổ nhỏ rồi ngồi chồm hổm trong góc để đọc thuộc lòng, lúc đó chính trị viên còn chỉ đích danh biểu dương,  nói rằng mọi người phải học hỏi tư duy cầu tiến, chuẩn mực quốc tế của đồng chí Lục Thanh Nhai.

Đây là giai thoại lưu truyền nhiều năm trong quân đội, không ngờ phía sau lại có 1 động cơ hấp dẫn như vậy.

Lục Thanh Nhai lên tiếng: “Được rồi! Làm gì mà như điều tra dân số vậy–Diêu Húc xích ra một chút để người ta phục vụ dễ hơn coi.”

Rượu và thức ăn đều được bưng lên, tất cả đều là đặc sản của thành phố Đồng Hồ, Quan Dật Dương chuyên nghiệp báo tên món ăn, giới thiệu qua 1 lượt, sau cùng cười nói: “Cô Lâm, bữa cơm hôm nay là chúng tôi được thơm lây cô đó nha.”

Lâm Mị cười quyến rũ nói: “Không đâu, tôi cám ơn sự hiếu khách của mọi người mới đúng, đổi lại ngày thường tôi không có cơ hội cùng với mọi người ăn cơm đâu.”

Quan Dật Dương: “Hay quá! Nếu cô Lâm không ngại, lần tới bảo Lục đội dắt cô đi căn tin trong đội chúng tôi ăn tối nhá, đó mới thực sự là vai trò chủ nhà, đúng không, Lục đội?”

Lục Thanh Nhai hút xong 1 điếu thuốc, nhéo tàn thuốc vào gạt tàn, thân thể hơi ngồi dậy, vẻ mặt nhìn không ra vui hay giận, nhưng lúc anh không cười lại có khí thế làm người ta rút lui: “Trung đội trưởng Quan, lần trước hội thi toàn quân, thành tích bắn súng trong 180 giây di động của cậu được bao nhiêu điểm?

Ngu Xuyên thay anh ta đáp: “295 điểm.”

“Tháng sau tổng tham mưu trưởng quân đoàn sẽ đến kiểm tra. Nếu không được 300 điểm thì làm sao giải thích, hửm?”

Quan Dật Dương: “Gì chứ, Lục đội, kỷ lục đâu phải giấy dán đâu…”

Lục Thanh Nhai muốn cười: “Nếu biết kỷ lục khó phá, còn không mau ăn xong rồi trở về huấn luyện — lần sau không giành được hạng nhất, ra ngoài đừng nói là thuộc đội của chúng ta.”

Quan Dật Dương hét lên: “Lục đội, cậu coi thường tôi hả! Muốn giải nhất đúng không? Vậy cậu mời mọi người ăn cơm nhá?”

Lục Thanh Nhai; “Anh giành được, tôi mời cơm ngay.”

Bầu không khí trở nên nóng lên, có 1 tân binh giơ di động la lên: “Lục đội! Em quay lại rồi đó nha! Không được chơi xấu đó!”

Một đám người la ó, Th4m duệ là người bình tĩnh nhất, cười nói với Lâm Mị: “Cô Lâm, đừng bận tâm, mọi người trong đội đều là hòa thuận như thế này đó.”

Lâm Mị mỉm cười lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn Lục Thanh Nhai.

Trước đây anh cũng như vậy, được nhiều người ủng hộ, tất cả đều phục anh ấy.

Bình thường trung đội huấn luyện rất khó khăn, nếu không phải lúc này có hỗ trợ an ninh cho cuộc đàm phán, thì mọi người ít có cơ hội được thư giãn như bây giờ, nên khi có đồ ăn, có rượu mọi người liền thoải mái ăn uống.

Lâm Mị có chút không được tự nhiên, nhưng có 1 Quan Dật Dương huyên thuyên, một Th4m duệ cẩn thận chặt chẽ, bữa cơm này đặc biệt hài hòa.

Uống được 3 tuần rượu, điện thoại Lục Thanh Nhai gọi tới, là Phó tham mưu trưởng. Anh đặt chén đũa xuống, cầm di động đi ra ngoài phòng khách nghe máy.

Lục Thanh Nhai vừa đi, mọi người lập tức thống nhất chuyển mục tiêu sang Lâm Mị.

Thật khó nếu nói rằng Lâm Mị không tò mò về cuộc sống trong 8 năm qua của Lục Thanh Nhai, mới vừa đưa ra vấn đề, mọi người đã nhao nhao thay cô bổ sung rồi:

“Lục đội ở trung đoàn 1 năm, năm thứ 2 vào đảng, sau đó vào trường chỉ huy cảnh sát vũ trang học…bây giờ là Thượng úy…”

“13 lần được tuyên dương, 3 kỹ năng hạng 3, 1 kỹ năng hạng 2, số lần kỹ năng hạng 3 thậm chí còn nhiều hơn nữa…”

“Năm trước á hả, bắt tên tội phạm truy nã có súng trong tay, Lục đội bị trúng đạn, cánh tay buông thõng máu chảy đầm đìa, cứ như vậy mà kiên cường bắt được tên tội phạm trở về…”

“Còn có lần khác, trong 1 lần làm nhiệm vụ ở quận bên cạnh, có 1 tên côn đồ rất xảo quyệt, núp phía sau cánh cửa xịt hơi cay vào mắt Lục đội, nhưng vẫn bị Lục đội bắt được. Tên đó nổi điên, hướng dao về phía Lục đội, đâm 6, 7 nhát luôn… nhưng Lục đội không thèm quan tâm, vẫn không buông tay, cho đến khi viện trợ đến, chế ngự tên côn đồ…”

Lòng bàn tay Lâm Mị đầy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu, buổi chiều hôm ấy, anh cùng với đồng chí trung đội trưởng chống khủng b0 Cao Tuấn vì sao lại bình tĩnh nói lời tạm biệt như vậy, 1 người hỏi “Có gì muốn nói không?”, 1 người đáp “mong muốn được chôn cất nơi núi xanh”, bằng giọng điệu giống như đang thảo luận xem buổi trưa ăn thịt hay cá.

Họ đã trải qua quá nhiều tình huống mà họ không biết giây tiếp theo là sự sống hay cái chết, nghìn cân treo sợi tóc….

Trong ký ức của cô, Lục Thanh Nhai còn là 1 chú ngựa non bất kham, dẫn theo 1 đám anh em, không biết trời cao đất rộng mà làm loạn, thời điểm vung tay giơ cao, thế giới đều phải vì bọn họ nhường đường.

Mà giờ khắc này, trong miệng các chiến hữu của Lục Thanh Nhai, tinh thần bất kham của chú ngựa vẫn như vậy, nhưng bây giờ đã mang trọng trách bảo vệ an nguy của người dân, không màng sống chết.

Trong lòng Lâm Mị chợt bùng lên 1 ngọn lửa, lại không thể nói rõ nó là mùi vị gì.

Câu nói cô ném ra 8 năm trước, đột nhiên giống như 1 bạt tai tát thẳng vào mặt cô.

Trong trung đội, Lục Thanh Nhai không phải là người duy nhất liều mạng, mọi người cũng đã quen rồi, gọi là tới, chiến đấu, quyết chiến thắng lợi, cho nên những chuyện này đều lấy làm vinh dự, trong lời nói đều lộ ra niềm kiêu ngạo tự hào, không hề có dấu vết “than thở”.

Kết quả, chờ khi bọn họ nói hết công trạng thành tích của Lục Thanh Nhai xong, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy vành mắt Lâm Mị đỏ hoe.

Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.

Cái này làm cho Ngu Xuyên càng chắc chắn hơn, hai người này không chỉ là tình cũ, sợ rằng họ vẫn còn yêu nhau nữa là đằng khác.

Ngu Xuyên đúng lúc thay đổi hướng trò chuyện: “Cho nên, Lục đội giành giật công trạng, tạo dựng sự nghiệp, nhiều năm như vậy vẫn không nói chuyện tình cảm hay bạn gái gì cả, đã 27 rồi mà vẫn còn độc thân.”

Có người phụ họa: “Đúng, đúng! Điều kiện của Lục đội không tồi nha, nói chi đâu sâu xa, chỉ bằng gương mặt này thôi cũng đủ rồi nhá! Tổng đội quay quảng cáo tuyển tân binh còn đích danh chỉ điểm anh ấy đi luôn á! Phía trên lãnh đạo cũng đều giới thiệu người nhà cho ảnh mà anh đều từ chối, nói gì mà chưa diệt giặc ngoại xâm thì làm sao có nhà…”

Mọi người đang ra sức “chào hàng bán” trung đội trưởng của bọn họ thì điện thoại Lâm Mị vang lên.

Là một cuộc gọi video, cô định cúp máy, nhưng lại vô tình bấm trả lời, màn hình nhấp nháy, một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Bên ngoài, Lục Thanh Nhai nghe điện thoại xong đang định quay lại, lúc này cửa mở ra, Diêu Húc nhảy ra.

Diêu Húc dừng lại: “Lục Đội! Tôi đi toilet..”

Diêu Húc còn nói: “À, họ đang trò chuyện với con trai của cô Lâm á, Lục đội, anh cũng lên tiếng chào chứ?”

Lục Thanh Nhai đơ người: “Con trai của ai?”

Diêu húc sửng sốt một chút.

Diêu Húc là người nhỏ tuổi nhất trong đội, có chút ngốc nghếch, hoàn toàn không để ý tới việc Lục Thanh Nhai và Lâm Mị náo loạn trên bàn ăn, từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm ăn uống.

Cho nên, lúc này cậu ta hoàn toàn không biết, câu nói nhẹ nhàng của cậu ta, lại không khác gì sức công phá của 1 quả bom nguyên tử.

“…Ơ… thì là cô Lâm chứ ai, con trai của cổ…” Diêu Húc gãi đầu, “Đoạn video rất dễ thương nha, trung đội trưởng Quan đã trò chuyện với thằng bé 1 lúc rồi á, Lục đội anh mau vào nhanh đi, nếu không video sẽ cúp đó…”

Lục Thanh Nhai nhanh chóng lướt qua cậu ta, như 1 cơn gió.

- -----oOo------

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!